Maria Nguyễn Như Quỳnh - Gx.Châu Ổ -
Kết thúc năm lớp 11, nó không đủ điểm để lên lớp. Nó bị ba mẹ la và đánh cho một trận. Mà lỗi cũng tại nó thôi, ham chơi với bạn bè mà chẳng chuyên tâm học hành. Xách sách vở đi học nhưng nó có học chữ nào đâu, nhiều hôm lại bỏ tiết để rong chơi cùng bạn bè. Bị như thế, nó tức và ghét ba má, theo một thằng bạn cùng lớp bỏ nhà đi. Và Huế là nơi hai đứa nó đến.Nó bỏ nhà đi được một tuần rồi. Hai ngày lang thang xứ Huế và bốn ngày đi làm phục vụ cho một quán ăn mà tụi nó xin được. Chủ quán tốt bụng nên cho hai đứa nó ở lại nhà. Đêm nay Huế về với những cơn mưa. Huế mộng mơ mà kèm theo những cơn mưa nữa sẽ khiến lòng người buồn hơn. Và thật thế, nó nằm trong phòng mà mang một nỗi buồn. Nó nhớ gia đình và nhớ lại những lỗi lầm mà nó đã phạm. Nó hối hận và nó đã khóc. Một thằng con trai luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng hôm nay đã rơi những giọt nước mắt. Những ngày ở Huế nó mới nhận thấy sự cực khổ của ba mẹ trong việc nuôi dạy nó. Nó thấy sự khó nhọc trong việc kiếm tiền. Thế mà ba mẹ đã cực khổ làm kiếm tiền nuôi nó ăn học, vậy mà nó lại không lo học hành. Cả đêm không tài nào nó ngủ được, 4giờ30, một tiếng chuông vang lên, cái tiếng chuông quen thuộc mà hôm nay nó mới được nghe lại. Bao lâu nay nó đã bỏ quên một Đấng mà khi nhỏ ba mẹ đã chỉ cho nó biết Đấng ấy đầu tiên. Còn nửa tiếng nữa Thánh lễ bắt đầu. Nó vội thay đồ và chạy đến nhà thờ. Hôm nay nó đến nhà thờ với một tâm trạng khác so với những lần trước. Nó đến với sự trở về, trở về cùng Chúa. Nó cũng không biết bao lâu rồi hôm nay nó mới trở lại Nhà thờ. Lâu nay nó theo bạn bè vui chơi mà dần xa cách Chúa.
Chắc có lẽ là thánh ý Chúa, bài Tin Mừng hôm nay nói về dụ ngôn “Người cha nhân hậu”. Nó ngồi lắng nghe Cha giảng mà không biết nước mắt nó rơi từ khi nào. Người con trong bài Tin Mừng phạm biết bao nhiêu tội nhưng đã can đảm trở về với cha anh để xin sự tha thứ, thì nó cũng có thể được thế, nó nghĩ vậy.
Thánh lễ kết thúc, nó về phòng và dọn đồ để trở về nhà. Nó không muốn ở nơi này nữa. Nó muốn trở về với sự yêu thương của gia đình, nơi ba mẹ đang chờ nó.
Nó về tới nhà buổi trưa, ba mẹ đang ăn cơm trưa. Thấy nó, ba mẹ chạy ra và ôm chầm lấy nó. Nó chỉ biết khóc chứ không biết nói gì cả. Lát sau nó mới lí nhí nói: “Con xin lỗi ba mẹ”. -“Tạ ơn Chúa. Con biết quay về là mẹ mừng rồi”.
Nó vào nhà và tiếp tục ăn trưa cùng ba mẹ. Lâu lắm rồi nó mới được ăn bữa cơm ngon và vui như thế. Nó kể lại cho ba mẹ nghe những ngày qua nó ra sao khi bỏ nhà đi.
Ba mẹ gởi nó vào Nam ở với một Cha mà nhà nó thân. Nó tiếp tục học lại ở nơi đó. Gởi nó đi, một phần ở gần Cha để nó tham dự Thánh lễ nhiều hơn, gần Chúa hơn, một phần để nó xa dần với bạn bè mà tập trung học.
Nó tạ ơn Chúa vì đã dẫn đường để nó quay trở về. Xin Chúa luôn giữ gìn nó để nó không phạm lỗi lầm nào nữa…