Sau Bão Giông Cả Bầu Trời Rực Sáng…- Giải VVĐT 2017– Bản Tin 17 - Trường mầm non Hoạ Mi - Ban Mê Thuột

Nóng

Sau Bão Giông Cả Bầu Trời Rực Sáng…- Giải VVĐT 2017– Bản Tin 17

Mã số: 17-173
 
Đêm.
Chị không tài nào ngủ nổi. Còn mười lăm ngày nữa anh đi, nếu anh quyết định ra đi. Chị không níu kéo, hay nói đúng hơn, chị không biết có nên níu kéo anh hay không…?
“Tít…tít…tít…!” Điện thoại báo có tin nhắn. “Em ngủ chưa?” Anh nhắn tin.
“Em không ngủ được, anh vẫn chưa ngủ à, 2 giờ sáng rồi…”
“Anh vừa học xong. Sao em ngủ muôn thế? Nhớ anh à…?” Anh đùa.

Chị mỉm cười với tin nhắn trêu chọc của anh, mà trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Chị nhắn lại: “Không biết có được nhớ anh không nữa…?”
Anh không trả lời, chỉ chúc chị ngủ ngon. Chị cũng không nhắn gì thêm, ngoài lời đáp lễ chúc anh ngủ ngon.
Hai mươi tư tuổi, chị vừa rút hồ sơ ra khỏi tu viện, trở lại cuộc sống bình thường được sáu tháng. Bố mất, mẹ phải lên bàn mổ vì khố u. Em trai chị đang học cao đẳng. Chị phải trở về chăm sóc mẹ. Nói cách khác, đức tin của chị quá yếu, không phó thác nổi nên đành ngậm ngùi …xuất tu.
Nói là ngậm ngùi, vì chị thích tu lắm. Chị đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới về nổi. Và đến mười lăm năm sau, chị cũng không chắc mình có quyết định đúng hay không? Chỉ biết là, trong thời điểm hiện tại khi ấy, chị phải về nhà.
Tu xuất. Chị hơi ngại, nhưng vẫn đi dạy giáo lý và tham gia các công việc phục vụ dân Chúa bình thường. Chị thường xuyên gặp anh trong công tác. Rồi không biết từ bao giờ, anh và chị nói lời yêu mến nhau. Anh đang là một tu sinh, chị biết. Anh yêu Chúa và muốn dâng trọn cuộc đời mình thờ phượng Chúa. Chị biết. Nhưng trái tim chị thuộc về anh từ khi nào thì chị hoàn toàn không biết…
Miên man với những dòng suy nghĩ, chị thiếp đi trong mệt mỏi…
7 giờ sáng. Đang mơ thấy mình vẫn ở tu viện, chi giật mình vì tiếng còi xe máy gọi cửa. Vội vàng thay đổ, chị đánh răng rửa mặt cấp tốc, ra mở cửa. Anh! Chị “Ơ…” lên một tiếng rồi mỉm cười.
_ Không mời anh vào nhà à? Anh nhìn chị trìu mến nói.
_ Vâng, anh vào đi…
Anh và chị, ngồi đối diện nhau. Anh không nói gì, chỉ nhìn chị, nhìn thật lâu, thật sâu vào mắt chị. Ánh mắt anh, vừa như có cả trăm câu hỏi, vừa như có cả ngàn lời muốn nói. Chị cúi xuống, không dám nhìn vào đôi mắt anh. Hay có lẽ chị đang muốn che dấu điều gì đó đang thổn thức trong lòng…?
_ Em có muốn anh đi tu tiếp không…? Anh hỏi bất ngờ, giọng nói anh ấm áp phá tan bầu không khí trầm lặng.
Chị sửng sốt nhìn anh, sự ngạc nhiên xen lẫn chút hy vọng, tựa vạt nắng đầu thu vừa bừng lên ngoài cửa. Nhưng chị kịp tỉnh táo lại, buông một tiếng thở dài:
_ Em muốn đâu có quan trọng bằng Chúa muốn… Chúa đã chọn anh và anh đã chọn Chúa thì em phải ngoan ngoãn “ra dìa” thôi… Có không muốn thì cũng phải chấp nhận mà…
_ Nghe tội nghiệp nhỉ…Giọng anh buồn buồn. Gía như mình gặp nhau sớm hơn, trước khi anh hứa dâng mình cho Chúa… Anh lặng người đi…
Chị nhỏ nhẹ:
_ Thiên Chúa luôn có một chương trình cho cuộc đời của mỗi người, anh biết điều đó mà…Mọi sự đều diễn ra theo trình tự của chương trình ấy…
_ Ừ, anh biết…
Anh thở dài. Hai cánh tay chống xuống đầu gối, ôm lấy khuôn mặt. Dáng vẻ anh trông rất đau khổ…
Anh chưa bao giờ biết thương nhớ ai như đã và đang thương nhớ chị. Anh đi tu vì sự thôi thúc mãnh liệt thiêng liêng trong lòng. Anh biết đến tình yêu của Chúa qua kiến thức, qua sự suy niệm về cuộc sống. Anh tưởng là anh đã yêu được Chúa rồi, cho đến khi gặp chị.
Suốt ngày anh thẫn thờ nhớ chị. Đêm đêm anh trăn trở vì chị. Anh vui với niềm vui của chị. Anh đau lòng khi thấy chị khóc. Anh luôn muốn dang cánh tay che trở cho chị suốt cuộc đời. Và không cần phải đọc sách, anh cũng biết là anh đã yêu chị. Lúc đó, anh mới chợt nhận ra anh đã chưa thật sự yêu Chúa như anh tưởng…
Thế nhưng tình yêu của chị lại mở ra bức màn che phủ cung thánh tâm hồn anh. Anh cảm nhận được Chúa rõ hơn, gần hơn trước rất nhiều… Anh thích cầu nguyện, như thích gặp chị. Anh muốn cống hiến cho Chúa, và cũng muốn hy sinh cho chị. Anh muốn dành trọn cuộc đời để phục vụ Chúa, nhưng cũng muốn sống bên chị suốt đời…
Những giằng xé cứ dần lớn lên trong anh. Anh càng muốn gần chị bao nhiêu, lại càng khao khát Chúa bấy nhiêu… Anh đã nghĩ đến việc không đi tu nữa, kết hôn với chị. Nhưng không, tiếng gọi thiêng liêng trong sâu thẳm tâm hồn vẫn không nguôi mời gọi anh dâng hiến bản thân trong đời Linh mục…
Không gian cứ chìm trong im lặng. Chị đã muốn nói với anh rất nhiều, mà bây giờ câu chữ cứ lạc đi đâu mất trên quãng đường từ cõi lòng đến cửa miệng. Chị rất muốn bảo anh hãy ở lại… Chị rất muốn cho anh biết, anh có ý nghĩa như thế nào đối với chị. Chị muốn có anh vô cùng, anh biết không…?
Ngoài cửa sổ, những cơn gió heo may thổi hương ngọc lan ùa vào nhà thơm ngát. Chị lặng lẽ nhìn đăm đăm vào khoảng không trước sân. Chỉ là gió heo may, mà sao chị thấy lạnh thế…? Cái lạnh từ ngoài cửa ùa vào, hay cái lạnh từ trong lòng toát ra…?
Mải mê với những suy nghĩ không đầu không cuối, chị bỗng thấy ấm ấm… Anh! Anh đã đến bên chị và vòng tay ôm lấy chị từ lúc nào…? Chị quay người lại để nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt đã luôn là cả bầu trời trong chị.
Hai đôi mắt nhìn nhau chan chứa những điều không thể diễn tả. Và hai tâm hồn bỗng hòa vào làm một…khi hai đôi môi bắt đầu chạm vào nhau…say đắm…
Nhưng anh chợt dừng lại. Mắt vẫn nhắm chặt và hai bàn tay nắm chặt nhau như đang gồng lên kìm nén.
_ Ôi lạy Chúa…Anh thì thầm… Xin giúp con, đừng để con sa ngã…
Chị bình thản nhìn anh, người đàn ông duy nhất mà chị muốn dâng hiến cuộc đời. Người đang vì sự trung tín với Chúa mà muốn bỏ lại chị. Người đang vì kính sợ Chúa mà khước từ chị. Chị đã yêu anh vì anh yêu Chúa. Và tình yêu của chị dành cho anh đủ lớn để chị giúp anh vượt qua điều này…
Đẩy anh ra, chị nghiêm trang nhìn sâu vào đôi mắt anh bằng ánh mắt dịu dàng. Còn anh thì như đang nửa muốn ôm chặt lấy chị, nửa muốn bỏ chạy thật xa…
_ Chuyện này…nguy hiểm quá em à…Anh phải giữ cho em… để em… lấy chồng…Anh nói mà giọng lạc hẳn đi trong đau khổ... Từng lời của anh như những nhát dao cứa vào lòng chị…
Anh lần bước ra về…với con tim đau đến nghẹn thở…
Tiễn anh, chị mỉm cười với hai dòng nước mắt chảy dài trên má…
Thời gian lặng lẽ trôi…
Tối, mọi người trong nhóm cầu nguyện chia tay anh. Đêm nay anh lên máy bay. Bình thường chị hay hát bè một mình. Hôm nay anh đổi tông chuyển sang hát bè hai với chị. Nhưng chị im lặng, không hát cùng anh…
Sau buổi cầu nguyện, mọi người đều ở lại, chỉ mình chị ra về trước. Ai cũng ngỡ ngàng và muốn giữ chị lại cho vui. Nhưng không, chị vẫn về. Không phải vì chị không muốn ở bên anh, mà chị sợ. Chị sợ không nén lòng nổi, để vỡ ra những giọt nước mắt, sẽ khiến anh phải mang tâm trạng áy náy khi ra đi…
11 giờ đêm. Anh nhắn tin “Anh chuẩn bị lên máy bay rồi, em ổn không?…”
“Em ổn. Chúc anh thượng lộ bình an và cố tu thành… hoa quả nhé”
Anh gọi cho chị, chị lắng nghe như nuốt từng lời của anh vào lòng. Chị biết, sau cuộc điện thoại này, anh và chị sẽ rẽ sang hai ngả đường khác nhau, không bao giờ đến gần nhau được nữa. Sau cuộc nói chuyện này, anh sẽ trở về đúng vị trí của anh, cũng như chị phải ở đúng vị trí của chị. Giữa hai người sẽ có những khoảng cách không thể phá bỏ. Và chị cũng biết, sau những giây phút ngắn ngủi này, chị sẽ mất anh mãi mãi…Mà thật ra, chị có bao giờ có anh đâu mà mất…?
_ Sao em ít nói thế…? Em đang buồn à…? Giọng anh ấm áp vang lên trong điện thoại.
_ Không…chị ngập ngừng. Em muốn nghe anh nói hơn…
Anh mỉm cười, và nói bằng giọng rất trìu mến:
_ Cảm ơn em rất nhiều…Qua tình yêu của em, anh cảm nhận được tình yêu của Chúa cách rõ ràng hơn…Nếu không phải là em, anh chắc không thể đi tiếp con đường này…
Lời nói của anh khiến trái tim chị như vỡ ra từng mảnh…Phải rất cô gắng, chị mới nén được tiếng khóc. Chị lặng lẽ nói:
_ Anh đi nhớ giữ gìn… sức khỏe nhé…
_ Ừ, em ở nhà cũng vậy nhé…!
_ Anh cũng…không được yêu cô nào đâu đấy…Em chỉ nhường anh cho một mình Chúa thôi… Chị dặn dò.
_ Đồng ý! Anh mỉm cười nói tiếp. Anh muốn nói với em điều này, lần cuối cùng…
_ Vâng, anh nói đi…
_ Anh …yêu em…Anh thật sự rất yêu em… Cảm ơn Chúa đã cho anh gặp em…Giọng anh trở nên xúc động.
_ Em cũng vậy, em cũng rất yêu anh…
Cả hai cùng im lặng, cùng cảm nhận một nỗi đau như nhau…
Chợt có tiếng loa phát thanh vang lên trong điện thoại. Anh vội nói:
_ Anh phải lên máy bay và tắt điện thoại rồi, em à…
_ Vâng, anh đi nhé…Anh đi bình an…
_ Chúa ở cùng em…
_ Và ở cùng anh…
Anh im lặng một lúc lâu như để chờ xem chị có muốn nói gì nữa không? Nhưng chị cũng im lặng. Anh tắt điện thoại. Chị rơi sụp xuống nền nhà… Trái tim như bị bóp nghẹn trong sự tan vỡ đến nghẹt thở. Chúa ơi…Lúc này, chị mới òa khóc…Nỗi đau bị dồn nén quá lâu, giờ thi nhau tuôn rơi…Chới với…Chị ước gì anh đừng đi…ước gì cái máy bay ấy bay ngược lại, trả anh về…
Mười năm trôi qua như một cơn ác mộng dài. Chị sống trong cô đơn và đau khổ vì sự ra đi của mối tình đầu.
Đêm đêm chị vẫn mơ thấy anh.
Ngày ngày chị vẫn vô thức hướng về phía nào đó có anh….
Trong nỗi nhớ thương đến tuyệt vọng…
Một ngày kia, chị khăn gói quả mướp đi theo một người đàn ông hơn bố mình một tuổi. Hơn chị hai mươi bảy tuổi. Chị gặp ông trong cuộc họp trao giải Thơ Công giáo, tại bữa cơm thân mật trong Tòa Giám Mục Hải Phòng. Lẽ ra chị phải gọi ông bằng chú, nhưng chị lại đi cùng chị bạn thân của ông, nên ông gọi chị là em, gọi theo chị kia. Thế là chị cũng xưng hô Anh – Em.
Sau lần gặp đó, anh và chị đã có những cuộc trò chuyện bên những ly café, những tin nhắn và những cuộc gọi cả giờ đồng hồ.
Anh là một tín đồ Tin Lành, với tất cả sự thông thái của những người hầu việc Chúa. Anh sâu sắc và tử tế. Chị nhận thấy nơi anh có nhiều điều mà những người đàn ông khác không có. Anh kể cho chị nghe về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình. Anh đã trót dại với một người phụ nữ, và phải lấy cô ấy để chịu trách nhiệm với cái thai. Cuộc hôn nhân ấy không có sự chứng kiến của Chúa và Hội Thánh.
Vợ anh đã phản bội anh khi con anh còn rất nhỏ. Anh đã không thể chấp nhận được điều này. Anh nói đã ly thân với vợ gần mười năm qua, đang làm thủ tuc ly hôn, nhưng cố chờ cô con gái thi xong tốt nghiệp và đại học thì mới chính thức ra tòa. Là một người bố, anh không muốn con chịu cú sốc này trước hai kỳ thi quan trọng.
Anh đề nghị cứ chung sống với nhau, vì anh đã gần sáu mươi rồi…nếu chần chừ thì khó có con… Anh nói sẽ cùng chị lên Bắc Giang thuê nhà ở, không cưới hỏi, và tất nhiên là không thể đăng ký kết hôn. Chị tin tưởng anh. Chị đồng ý chung sống với anh, dù chị biết, mình chưa yêu anh. Nhưng không sao, chị nghĩ cứ sống tử tế với nhau thì tình yêu sẽ nảy nở.
Ai đó đã nói: “Cách tốt nhất để quên đi một người đàn ông là đến với một người đàn ông khác.” Chị đã hy vọng cuộc sống bên anh sẽ giúp chị xóa được hình bóng của mối tình đầu. Nhưng chị lầm. Cuộc sống bên người đàn ông khác chỉ càng khiến chị nhớ nhiều hơn…
Sống bên người này, mà lại nghĩ đến người kia, khiến chị cảm giác như đang sống trong sự giả tạo dối trá.
Chị đòi chia tay.
Nhưng, chị đã có thai.
Ông không đồng ý chia tay, vì muốn chăm sóc hai mẹ con. Chị đành ở lại trong vai trò người phụ nữ của ông, mẹ của con ông. Không danh phận, không ký kết, không quyền lợi ràng buộc gì…Vợ bé.
Từ khi đó, chị mất hết bạn bè. Chị bị lên án và chê trách là chen ngang vào gia đình người khác. Nhưng cho dù có cộng tất cả mọi lời phê phán lại, cũng không bằng một góc những điều chị tự trách mình.
Chị thấy mình thật ngu ngốc khi quyết định hạnh phúc lớn nhất của đời mình một cách hời hợt như người ta mua một mớ rau.
Chị xót xa cho con mình khi nhận tờ giấy khai sinh không có tên bố.
Cô giáo sẽ hỏi nó: “Bố em đâu..?”
Bạn bè sẽ trêu chọc nó: “Thằng con ngoài giá thú…!”
Nó sẽ buồn tủi biết bao nếu biết sự có mặt của nó trong cuộc đời không phải bởi tình yêu chân chính, mà do lỡ lầm của mẹ…
Chị hối hận…hối hận vô cùng vì đã coi nhẹ lề luật Chúa. Hóa ra lề luật không phải là nhà tù giam giữ hạnh phúc của con người. Lề luật là hàng rào mà Chúa là một người Cha đầy khôn ngoan đã đặt ra, để bảo vệ hạnh phúc của các con trong sự bình an yên ổn.
Mỗi lời dạy của Chúa, dù là rất nhỏ thôi, cũng sẽ đem lại cho con người niềm hạnh phúc bền vững, nếu con người biết trân trọng giữ gìn.
Khi con người vi phạm lề luật, chính con người sẽ nhận lấy bất hạnh, chứ không phải là Đấng tạo ra lề luật. Nhưng Thiên Chúa, với tình thương của một người Cha, sẽ đau đớn hơn gấp bội lần, những nỗi đau mà con người phải chịu, khi con người ngu ngốc đạp đổ hành lang an toàn mà Ngài đã dựng nên.
Từng ý nghĩ như những lưỡi dao, cứa vào linh hồn chị…thôi thúc lòng chị đến với bến bờ của những nỗi ăn năn…
Thiên Chúa Cha đã sai Chúa Giêsu xuống trần, vì thương xót kẻ tội lỗi như chị…
Đức Giêsu đã chịu đánh đến nát người… cũng vì những kẻ tội lỗi như chị…
Và Đức Giêsu cũng đã chọn cái chết đau đớn nhất, để chuộc lại linh hồn chị bằng cái giá đắt nhất…
Vậy mà chị đã làm gì với cuộc đời của mình thế này…? Chị đã coi thường lời dạy của Chúa, mà hời hợt trao phó cả linh hồn và thể xác mình cho bàn tay vô trách nhiệm của số phận! Số phận, thật ra chỉ là kết quả của một chuỗi những chọn lựa của con người. Từng lựa chọn sai, là từng bước chân đặt vào con đường bất hạnh. Mỗi chọn lựa đúng, sẽ dẫn người ta đi trên những đoạn đường đúng. Càng nhiều lựa chọn đúng, cuộc đời con người sẽ càng được bình an. Mà bình an, là thứ cả đời chị hằng khao khát…
Chị sấp mình trong đêm, nước mắt chan hòa mặt gối…
Chị sấp mình trước người Cha là Thiên Chúa Cực Thánh, nghẹn ngào thốt lên: “Lạy Cha…xin tha thứ cho con…con rất đau đớn vì đã đắc tội với Cha…Con xin lỗi…Con vô cùng xin lỗi Cha…Dù bây giờ có xin lỗi thì cũng không thể thay đổi được gì…nhưng con vẫn muốn được nói với Cha trăm ngàn lời xin lỗi…” Rồi chị nức nở khóc…
Chị đã gắng gượng sống những chuỗi ngày khổ đau và cô độc.
Hoàn cảnh của chị khi ấy rất thảm hại. Căng thẳng mọi phía. Không có tiền để thuê nhà, nên phải ở cùng mẹ và vợ chồng em trai. Chị không kiếm được việc làm vì không ai trông con cho chị đi làm. Tiền thì cháy túi không có nổi một nghìn mua kẹo cho con... Bạn bè cả năm không ai gọi điện hỏi thăm. Ngày nọ qua ngày kia chị chịu đựng sự mạt sát hằn học của mẹ. Đêm đêm chị lại giật mình vã mồ hôi vì những cơn ác mộng… Chị sống mà không bằng chết…Chị chỉ muốn ôm con nhảy cầu, để hai mẹ con chết cùng nhau cho thoát khỏi bể khổ…
Nhưng Thiên Chúa giàu lòng thương xót không bao giờ để con cái Người cùng quẫn tuyệt vọng quá. Trong một giấc mơ, Chúa nói với chị rằng: “Giọt nước mắt của con đã rơi thẳng vào trái tim Cha…Lời cầu nguyện của con đã thấu tai Cha…Thời gian tới đây, Cha sẽ trợ giúp con…”
Rồi một lần, chị vô tình biết đến cuộc thi viết truyện ngắn trên trang songdaoonline.com. Chị gửi ba bài dự thi và bất ngờ đoạt giải nhì. Với số tiền thưởng hơn mười triệu, chị trả hết mấy món nợ lặt vặt khi con ốm. Mua một cái máy may công nghiệp đã qua sử dụng, cho rẻ. Mua một máy vắt sổ và máy khâu con bướm từ thời… thế chiến thứ hai, chất lượng vẫn ổn. Chị bắt đầu với những bao vải thừa, vải vụn mà còn mảnh to. Cắt quần áo trẻ con giao hàng chợ.
Ưu thế của chị là mua được vải giá rẻ, nên chị chỉ cắt quần áo trẻ con và bán với giá khó ai có thể cạnh tranh nổi. Năm nghìn một cái quần. Mười nghìn một bộ quần áo. Với giá đó, hàng của chị làm ra không kịp bán.
Tuy vậy, chị vẫn yêu thích văn chương và luôn để ý các cuộc thi văn thơ. Cuộc thi nào phù hợp, chị lại tranh thủ thức đêm để viết lách.
Càng ngày, mọi người càng tôn trọng và hiểu chị hơn. Không ai lên án hay hằn học chị nữa. Họ chỉ cười và vui vẻ nói: Đúng là ở hiền gặp lành!
Giờ đây, chị và bố của con chị đã hình thành một tình bạn cao đẹp. Cùng nhau cố gắng để con trẻ không bị thiếu thốn tình cảm giữa cảnh bố mẹ mỗi người một nơi. Ông đang trong chương trình đào tạo Mục sư của Hội Thánh, hệ phái Martin Luther, chị thì vẫn là người Công giáo. Ông cũng không bỏ vợ nữa, vì chị kiên quyết không thể đến với ông. Chị chỉ có thể xem ông là một người bạn tốt. Dù sau khi chia tay, và cho đến bây giờ, chị vẫn không hề có bạn trai… Ông nói chị nội tâm quá, nên khó hiểu. Nhưng ông cũng rất tôn trọng chị, không bao giờ có thái độ gì vượt khỏi giới hạn tình bạn.
Còn riêng chị, đã bước qua được giai đoạn khó khăn nhất. Đủ để chị suy nghĩ trưởng thành hơn. Thật ngu ngốc nếu trói buộc hạnh phúc của đời mình với một con người mong manh, cho dù họ có tuyệt vời thế nào đi nữa. Chị đã đặt cả cuộc đời mình trong trái tim Thiên Chúa. Hạnh phúc của chị là ở nơi Đấng hằng thương xót chị. Chị không cần phải có một người đàn ông nào ở bên. Chị hạnh phúc vì có Chúa. Chị luôn khắc ghi những lời răn dạy của Chúa làm “kim chỉ nam” cho mọi lời nói hành động của mình. Vì chị đã phải trả một cái giá quá đắt, để học được một bài học rất đơn giản: “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi.” ( Thánh vịnh 119, 105 )
Giờ đây, con chị đã bốn tuổi. Cuộc sống của hai mẹ con chị rất bình an, trong bàn tay quan phòng trở che của Thiên Chúa. Chị học cách làm mẹ, trong cách làm Cha của Thiên Chúa. Và chị học cách để làm con Thiên Chúa, trong đứa con nhỏ rất đáng yêu của chị.
Xin dâng lên Chúa muôn ngàn lời cảm tạ tri ân…Thật vinh phúc cho kẻ được sống trong sự phù trợ của Thiên Chúa.
“Tôi ngước mắt nhìn lên đỉnh núi,
Ơn phù trợ tôi bởi nơi nao…?
Ơn phù trợ tôi ở nơi Danh Chúa
Là Đấng dựng nên đất trời…” ( Thánh vịnh: 120 )