Sao Mai Đưa Lối - Giải Viết Văn Đường Trường V, bản tin số 14 - Trường mầm non Hoạ Mi - Ban Mê Thuột

Nóng

Sao Mai Đưa Lối - Giải Viết Văn Đường Trường V, bản tin số 14

Mã số: 17-152

 

“Cũng như sao mai dẫn tới mặt trời thế nào, thì Mẹ Maria cũng dẫn ta đến với Chúa Giêsu như vậy. Người trỏ cho chúng ta hướng về Chúa Giêsu, mặt trời công chính, và giục chúng ta hãy tìm đến nguồn sáng và nguồn sống”. (Trích conggiao.info )

Đối với một người ngoại đạo như tôi thì việc gặp một người xa lạ nhiều lần trong giấc mơ là một điều lạ lùng.

Thuở mười tám, đôi mươi, tôi hay nằm mơ thấy một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt thanh tú và đặc biệt là vầng hào quang trên đầu bà ấy luôn sáng ngời. Mỗi khi xuất hiện trong giấc mơ, bà ấy luôn mỉm cười với tôi. Bà thật đẹp!

Giấc mơ về người phụ nữ ấy luôn lặp đi lặp lại trong những giấc ngủ của tôi. Có lần tôi kể cho mẹ tôi nghe về giấc mơ và về người phụ nữ xinh đẹp ấy. Mẹ tôi nói: “Tao thấy mày tả giống Đức Mẹ của mấy người đạo Chúa quá! Mày có theo đạo Chúa thì theo. Tao nghe người ta nói đạo Thiên Chúa có lúa cho vay”. Tôi có hỏi thì bà giải thích: “Theo đạo Thiên Chúa thì giàu, có lúa cho người khác vay”. Câu chuyện cũng dừng lại ở đó. Tôi theo bạn bè lên Sài Gòn đi làm công nhân. Sau đó, lấy chồng và sinh con. Nhưng những giấc mơ về người phụ nữ ấy thỉnh thoảng vẫn len lỏi vào trong giấc ngủ của tôi.

Hai vợ chồng tôi ở trong một căn nhà thuê chật hẹp tại quận Bình Thạnh, nóng nực và tù túng. Bao năm vất vả, chúng tôi mong ước có một căn nhà nhỏ để vợ chồng, con cái có chỗ chui ra chui vào nhưng mãi vẫn không thực hiện được.

Một hôm có mấy người theo đạo Tin Lành đến thuyết phục tôi theo đạo. Họ đến nhà tôi rất nhiều lần, nói với tôi nhiều điều về cuộc sống, sinh hoạt ở Đạo họ, cùng những điều tốt đẹp mà nếu theo thì tôi sẽ được nhận, nhưng tôi không đi. Cuối cùng, thấy họ năn nỉ mãi, tôi xiêu lòng và đồng ý đi cùng họ. Sáng hôm ấy, tôi dắt xe đạp ra đường. Đến đầu hẻm, bánh xe của tôi phát nổ. Tìm mãi không thấy tiệm sửa xe nào mở cửa, tôi đâm nản, quyết định không đi nữa.

Khoảng 10 giờ trưa hôm đó, Tiến – cô hàng xóm ở cùng hẻm với tôi đi làm về. Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện của mình. Tiến nói:

- Chị không đi với họ thì đi với em. Hôm nay ngày 13 tháng 5, em đi lễ bên nhà thờ Fatima Bình Triệu nè. Lễ kỉ niệm Đức Mẹ hiện ra đó chị. Nhiều người được ơn lắm!

- Xin cho được cái nhà thì tao cũng ráng đi. Nếu cho có nhà có cửa thì tao theo đạo luôn! Tôi cười đùa.

- Thì chị đi, cầu xin Mẹ cho chị cái nhà. Mẹ ban ơn cho nhiều người lắm đó. Biết đâu chị thành tâm, Mẹ ban ơn cho chị thì sao!

Nghe Tiến nói, tôi cũng muốn đi một lần cho biết, một phần vì muốn đi cùng cô bạn, phần khác vì tò mò. Trưa ngày 13/5, hai chị em đi xe ôm đến nhà thờ. Hôm ấy, người ta từ khắp nơi đổ về tham dự Thánh lễ khiến khuôn viên nhà thờ chật ních và ồn ào. Nghe Tiến nói, Thánh lễ được tổ chức vào 12 giờ trưa, nhưng phải đến sớm hơn cho thoải mái, "gột rửa tâm can gì đó" để đón Chúa nên chúng tôi có mặt từ 11h30. Ấy vậy mà tìm mãi mới được chỗ đứng trong nhà thờ.

Vừa nhìn thấy tượng Đức Mẹ, tôi giật bắn mình vì thấy sao bà này giống trong giấc mơ của mình quá. Bần thần một hồi lâu, chưa kịp quay sang hỏi Tiến thì chuông điểm thánh lễ vang lên, mọi người bắt đầu đứng nghiêm trang, khoanh tay trước ngực và đọc kinh, cúi chào một người áo mặc áo trắng mà họ hay gọi là “cha” vừa bước ra.

Lúc đầu, tôi đâm ngại vì thấy các nghi lễ này nhiều thủ tục quá, có phần không quen, nên chỉ đứng yên một chỗ. Nhưng vì sợ mọi người nhìn mình nên cũng làm theo mà không rõ để làm gì. Họ đứng, tôi cũng đứng, rồi quỳ, mình cũng bắt chước quỳ theo, thậm chí làm theo động tác dấu ấn của họ nữa.

Thú thực, tôi chỉ muốn nó kết thúc thật nhanh, để còn kể cho Tiến nghe câu chuyện của mình. Nhưng càng gần đến cuối lễ, tôi bắt đầu hòa nhập, những lời “cha” giảng lúc đầu dần thấm đượm và mang nhiều ý nghĩa. Kỳ lạ hơn, suốt cả buổi lễ, tôi luôn có cảm giác có ai đó đang đồng hành cùng mình, dõi theo mọi cảm xúc trong tư tưởng, mà không thể lý giải. Mỗi lần như vậy, tôi lại ngước đầu lên nhìn tượng Đức Mẹ và đăm chiêu lắm.

Lễ xong, tôi kể cho Tiến nghe chuyện của mình. Cô ấy nói: “ Chắc Đức Mẹ dẫn dắt chị tới đây. Chị xin Mẹ cho chị mua được nhà đi”. Nghe vậy, tôi cũng âm thầm cầu xin mặc dù tôi cũng không tin chắc có được hay không?

Ba ngày sau, cô em họ của tôi dẫn theo một người bạn đến nhà tôi chơi. Ngồi kể chuyện mới biết cô bạn đó đang muốn mua một miếng đất ở Bình Dương mà chưa đủ tiền. Tôi hỏi giá tiền rồi bàn nhau hùn mua rồi chia sau.

Hai ngày sau đó, vợ chồng tôi chạy xe máy từ Sài Gòn xuống Bình Dương xem đất. Đoạn đường từ nhà tôi đến miếng đất đó đúng 13 cây số (Chắc chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi!). Miếng đất chúng tôi định mua nằm gần giáo xứ Phú Long ở Bình Dương. Trên con đường dẫn vào nhà thờ, vừa qua chỗ rẽ, tôi giật mình thấy tượng Đức Mẹ cao sừng sững bên đường. “ Ủa, sao bà này theo mình hoài vậy trời!”.

Xem đất, thấy ưng ý, hai vợ chồng tôi cùng đi làm giấy tờ. Để ý mới thấy, mọi giấy tờ về nhà cửa, đất đai đều phải ngày 13 mới xong (không phải 13 dương lịch thì cũng là ngày 13 âm lịch). Có lần chúng tôi đi công chứng giấy vào ngày 12 mà họ cũng hẹn sang ngày 13 mới lấy được.

Ngẫm đến nhiều việc lạ lùng liên quan đến con số 13 linh thiêng, tôi thầm cầu: “Nếu mẹ cho con mua được đất ở đây, gần nhà thờ, con xin đi theo Mẹ, con xin theo Chúa”.

Thế là mấy ngày sau, mọi thủ tục mua bán, xây dựng được hoàn tất. Căn nhà nhỏ của chúng tôi được hoàn thành sau hai tháng. Khi nhà cửa xong xuôi, ổn định chúng tôi đã có một ngôi nhà của riêng mình, không phải đi ở nhà thuê nữa. Cảm giác của chúng tôi khi ấy thật lâng lâng khó tả. Riêng bản thân tôi đã cảm thấy mình được Mẹ ban nhiều ơn cho gia đình, tôi đến thưa chuyện cùng cha ở nhà thờ Fatima:

- Con chào cha, con là người ngoại đạo. Con thường gặp Đức Mẹ trong những giấc mơ lúc con còn trẻ. Vào ngày 13/5 có một người bạn đã dẫn con đến nhà thờ này và tham dự thánh lễ hôm đó. Sau buổi lễ, con cảm nhận được rất nhiều ơn Mẹ ban cho con. Con cũng hứa với Mẹ nếu Mẹ chấp nhận lời cầu xin của con, con sẽ theo Mẹ, theo Chúa. Bây giờ xin cha giúp con thực hiện lời hứa với Mẹ.

- Con đã cảm nghiệm được ơn lành Đức Mẹ ban cho con và có lòng mong muốn đến với Chúa, với Mẹ. Cha sẽ giúp con. Theo quy định, khi nhận bí tích Rửa tội để gia nhập đạo Công giáo, con cần có một người đỡ đầu để hướng dẫn con trên đường theo Chúa. Ai là người đưa dẫn con đến với Đức Mẹ? Con hãy nhận người đó làm mẹ đỡ đầu cho con!

- Nhưng cô ấy nhỏ tuổi hơn con, con không thể nhận cô ấy làm mẹ đỡ đầu được!

- Cha sẽ nhờ người đỡ đầu cho con khi con nhận phép rửa tội…

Trong thời gian học hỏi giáo lí, tìm hiểu về đạo tôi mới nhận ra nhiều điều: Đạo Công giáo là đạo của yêu thương và lòng bác ái, tôi cũng được biết Thiên Chúa là Đấng Tối cao đã tạo nên trời đất, muôn vật và con người; Hãy tôn kính Ngài đồng thời cũng có thể xem Ngài là bạn để ta chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống… Một điều cực kì thú vị về Đức Mẹ mà tôi biết: Mẹ là Đấng trung gian chuyển cầu những mong muốn của tôi đến với Chúa, là người dẫn dắt tôi đến với Chúa, đến với nguồn sống, ánh sáng. Khi đã đi học, được biết nhiều điều, tôi như được mở mang đầu óc, được cảm hóa bản thân để hướng tới những điều tốt đẹp.

Sau khóa học, tôi được nhận lãnh bí tích rửa tội. Mẹ đỡ đầu của tôi cũng từng là tân tòng như tôi, cũng từng được Đức Mẹ dẫn dắt đến với Chúa như tôi. Thật là một sự sắp xếp khéo léo của Đấng Tạo Hóa.

Khi được khoác lên mình tấm áo trắng, tôi thấy rưng rưng trong lòng. Tôi hãnh diện và vui mừng khi bước theo chân Mẹ, sống dưới sự thương yêu, che chở của Mẹ. Thế là từ nay tôi đã đường đường chính chính gọi Mẹ là Mẹ. Tôi đã có Mẹ chỉ đường, đã có Mẹ hướng dẫn, đã có Mẹ dẫn tôi đi trên con đường mới – Con đường của niềm tin và yêu thương.

Từ đó, vào ngày 13/5, 13/10 hằng năm, tôi đều trở về nhà thờ Fatima, trở về nơi tôi đã gặp Mẹ lần đầu để cảm tạ Mẹ đã yêu thương, che chở cho tôi.

Đến bây giờ, chuyện lạ lùng nhất đối với tôi là việc gặp lại Tiến – Cô bạn đã dẫn tôi đến với đạo. Hai chúng tôi chẳng bao giờ hẹn trước. Đến nhà thờ, tôi chỉ cần cầu với Mẹ: “Mẹ ơi, Mẹ xem con Tiến có đi lễ không, Mẹ kêu nó vô đây giùm con nha Mẹ!”. Dứt lời, tôi đã giáp mặt Tiến. Trăm lần như một. Tôi nói với Tiến: “Mẹ linh thiệt đó mày!”.

___________________________